CHÙM THƠ XƯỚNG HỌA VỀ LẠI CHỐN XƯA CỦA CA DAO
Bài xướng:
VỀ LẠI CHỐN XƯA
(Bài xướng)
Dạo gót quanh vườn chỉ một ta,
Miên man ký ức vướng chân ngà
Nọc trầu lá thắm nồng ơn mẹ
Ao cá sen hồng đọng nghĩa cha
Ngắm liếp tranh thương hoài chốn cũ
Ngó hàng cau nhớ mãi quê xa
Bâng khuâng gửi nắng câu từ biệt
Tuổi mộng qua rồi những thiết tha.
Ca Dao
CÁC BÀI HỌA:
TIẾC NUỐI
Lang thang bến cũ ... chỉ mình ta
Tiếc nuối ,sầu thương thuở ngọc ngà
Một bước, thuyền trôi lìa đất mẹ
Muôn trùng, lệ nhỏ khóc mồ cha
Non cao vời vợi sương mờ nhạt
Phố lạnh chập chùng tuyết trắng xa
Bể khổ trần gian đầy mộng ảo
Niềm đau đeo đuổi mãi chưa tha
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETS
HƯỚNG VỀ QUÊ CŨ
Chiều buồn quán vắng chỉ mình ta
Giọt đắng luồn chao - Tưởng đất ngà
Hàng lúa dậy thì đầy sức mẹ
Luống cày chân chất nặng công cha
Cau in mái rạ thương quê cũ
Khói rịn lều tranh nhớ chốn xa
Ai biết đời người nơi cố quận
Đói nghèo vất vả chẳng buông tha.
Trần Văn Hạng
Họa vui
HỎI LẠI
Buồn thay ai đó chẳng mời ta !
Chẳng lẽ cao sang dáng ngọc ngà ?
Một mớ trầu xanh không mướn mẹ
Năm quan tiền cưới chẳng xin cha
Thời nay cách mặt ngồi xem cận ( xem qua camera )
Buổi ấy chung trường đứng ngắm xa
Than vãn nghe sao lòng ái ngại
Thực hư xin hỏi để mà tha . . . (đi )
Hữu Tếu
Kiếp lạc loài
NHÀ XƯA
Trở lại nhà xưa...chỉ có ta,
Hoàng hôn le lói ,ánh trăng ngà.
Ngập ngừng chân bước ,tìm hơi mẹ,
Thấp thoáng dáng ngồi,hiển bóng cha.
Cây khế ngày nao_chùm trái ngọt,
Cội già xơ xác...lũ chim xa!
Đau lòng cảnh cũ ,người đi biệt,
Kỷ niệm u hoài,nhớ thiết tha!
NS CANADA
MÁI NHÀ XƯA
Nương vận
Nhà xưa trống vắng,chạnh lòng ta
Nhớ buổi còn thơ quá ngọc ngà
Nọ bếp -kề bên -chiều với Mẹ
Kià hiên -sát cạnh- sáng cùng Cha
Bây giờ đến ngõ cũng gần lắm
Lúc nhỏ sang rào lại thấy xa
Kỷ niệm dài theo chiều bóng đổ
Niềm đau cắn rứt chẳng buông tha.
Nov. 14th. 2013
motthoi
CHỐN XƯA-THƯƠNG NHỚ
Cả trời kỷ niệm- ở trong ta!
Từ dạo trăng non tuổi ngọc ngà
Nhờ cánh chim xanh trao nghĩa mẹ
Mượn dòng lá thắm gởi tình cha
Bao năm gió bạt quê người vắng
Một thoáng hương về cố quận xa
Bão lụt thường xuyên gây khốn khó
Tang thương nào có- chịu buông tha!
Trương Văn Lũy
CÔ ĐƠN
Ra vào quanh quẩn chỉ mình ta
Thui thủi thâu đêm một dáng ngà
Vằng vặc trăng khuya sầu nhớ mẹ
Âm thầm bóng lẻ khóc thương cha
U hoài luyến tiếc bờ tre cũ
Đăm đắm trông vời cánh nhạn xa
Mắt lệ nhạt nhòa hoen gối lẻ
Nỗi buồn dằng dặc chẳng buông tha !
Sông Thu
KỶ NIỆM
Trở về quê cũ có mình ta
Kỷ niệm dấu yêu thuở ngọc ngà
Tiếng võng đong đưa êm gối mẹ
Lời khuyên dạy bảo nặng tình cha
Tuổi đời chồng chất thôi lo lắng
Thể xác gầy hao lắm xót xa !
Đêm vắng côn trùng than não nuột
Làng xưa níu gót mãi không tha.
Như Thu
Hoàng Kim LiênNếu có vụng về xin thứ tha./-Bên lòng canh cánh niềm tâm sự,Chỉ vì cuộc sống phải lìa xa.Chẳng phải do đời mà cách biệt,Vời vợi thời gian nhớ mẹ cha.Trùng trùng vạn lý thương quê quán,Từng đêm khắc khoải dưới trăng ngà.Chả lẽ bạn bè chưa hiểu ta?CANH CÁNH BÊN LÒNG(Họa nương vận )
MỘT MÌNH TA
Xa quê ngày ấy một mình ta
Tạm biệt con thơ tuổi ngọc ngà
Cuốc xới vườn rau nhờ cậy mẹ
Cày bừa ruộng lúa dựa vào cha
Nha Trang đất mới nay gần gửi
Kẻ Gám (1)chốn xưa phải cách xa
Nghệ Tĩnh thiên tai luôn tái diễn
Tang thương mất mát mãi không tha
Hoàng Từ
GÓP MỘT BÀN TAY
Xa quê tự thuở nhỏ mình ta
Hí hửng đôi chân sáo ngọc ngà
Nắng lửa chưa phai tình đất mẹ
Mưa dầu há xóa nghĩa non cha
Nay tin lũ lụt đang dày xéo
Bỗng chợt trào dâng nỗi xót xa
Một chút lòng son xin đóng góp
Vô tình áy náy khó lòng tha
Thủy Lâm Synh
Nov. 20, 2013
NHỚ NGƯỜI XƯA
( Bài họa)
Quê nhà quạnh quẽ chỉ mình ta
Nhớ quá đi thôi! tuổi ngọc ngà
Cô giáo một thời mang phận mẹ
Chồng theo vợ lẻ gánh vai cha
Vườn không một bóng thân vò vỏ
Bóng nhạn vời trông đã quá xa
Đêm đến cô phòng ôm gối khóc
Dặm dài năm tháng chẳng buông tha.
CamRanh. 21/11/2013
Thụ nhân HKV.
( Bài họa)
Quê nhà quạnh quẽ chỉ mình ta
Nhớ quá đi thôi! tuổi ngọc ngà
Cô giáo một thời mang phận mẹ
Chồng theo vợ lẻ gánh vai cha
Vườn không một bóng thân vò vỏ
Bóng nhạn vời trông đã quá xa
Đêm đến cô phòng ôm gối khóc
Dặm dài năm tháng chẳng buông tha.
CamRanh. 21/11/2013
Thụ nhân HKV.
Thăm Lại Quê Xưa
Rú Ràn, rú Cấm (*), một mình ta
Tìm lại quê xưa, tuổi ngọc ngà
Rõi ngọt, thị thơm, thương liệt tổ (1)
Sim bùi, đẽ chát, nhớ ông cha (2)
Lộc vừng, bông súng, đâu còn nữa
Đồng rú, bàu am (*), đã khác xa
Nắng ngã đường về xua ký ức
Ức vỡ ký tàn bước lạc tha...
Lê Văn Thanh
(*) - Rú Ràn, rú Cấm, đồng rú, bàu am : Địa danh quê tôi làng An Thái,
Hải Thượng, HL. ,Q.Trị
(1) - Rõi : Măng cụt rừng ( ngọt, nhưng ăn nhiều thì say)
- Đẻ : Trái ăn chát ,nhưng nướng chín ăn thơm bùi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét