XƯỚNG HỌA BẢO LỘC NGÀY
NAY THƠ PHƯƠNG HÀ
Bài xướng
:
BẢO
LỘC NGÀY XƯA....
Một
khoảng không gian đẹp tựa thơ
Lung
linh huyền ảo vạn sao mờ
Bầu
trời lãng đãng sương buông khói
Hồ nước long lanh trăng nhả tơ
Ngơ
ngẩn hồn say đêm lạc lối
Lênh
đênh thuyền giạt sóng xô bờ
Tách
trà sen ướp hương thơm ngát
Say đắm đôi lòng lạc cõi mơ.
Phương Hà
CAO
NGUYÊN NGÀY ẤY
(Bài họa:1)Nương vận
Cao nguyên ngày ấy vạn lời thơ
Bảo Lộc giờ đây đã khuất mờ
Nhớ thuở đôi ta vương suối tóc
Thương hồi hai đứa vướng đường tơ
Em đi vắng lặng...sương nhòa bến
Anh ở cô đơn... khói phủ bờ
Hương phấn năm xưa còn tỏa ngát
Bóng ai ẩn hiện mãi trong mơ !.
Nov. 16TH. 2013
motthoi
LA GI NGÀY NAY…
(Bài họa:2)
Đây cầu Suối Đó- có Chùa Thơ!
Vô số khắc sâu đá khó mờ
Ngơ ngác triền đồi sương quyện khói
Láng lai dòng suối nắng giăng tơ
Kinh luân vạn thuở gìn nguyên lối
Tu dưỡng muôn năm giữ vẹn bờ
Ta đến rồi đi dầu ngắn ngủi
Nhưng hoài lưu luyến- đẹp như mơ..!
Trương Văn Lũy
Bài họa 3:
TÌNH NGƯỜI ĐẤT
TỔ
Họa nương vận “ Bảo Lộc ngày xưa” của PH
Họa nương vận “ Bảo Lộc ngày xưa” của PH
Gửi tặng Phương
Hà một nét thơ
Ngoài này xa lắm chắc không mờ?
Hoàng Gia bến cũ đà vương khói
Đất Bắc ngày xưa đã dệt tơ
Hun hút xa nhau thuyền nhớ bến
Cận kề gặp gỡ sóng ôm bờ ?
Hương chè Phú Thọ còn ngan ngát
Hẳn mãi mai sau thỏa ước mơ !
Từ Đức Khoát
Ngoài này xa lắm chắc không mờ?
Hoàng Gia bến cũ đà vương khói
Đất Bắc ngày xưa đã dệt tơ
Hun hút xa nhau thuyền nhớ bến
Cận kề gặp gỡ sóng ôm bờ ?
Hương chè Phú Thọ còn ngan ngát
Hẳn mãi mai sau thỏa ước mơ !
Từ Đức Khoát
Họa 4
XỨ NÚI CHIỀU
MƠ
Gõ sanh...
hề... hát khúc... xuân thơ
Hề!... dấu ngày
xưa... mấy nhạt mờ!
Chân nhạn đa
tình hằn phiếm thạch
Lời oanh thanh
thoát vướng cung tơ
Mây bàng bạc
trải giăng đầu núi
Sương lạnh lùng
loang áng cuối bờ
Vạt nắng chiều
tan, buồn chất ngất
Đối hình, ngờ
ngợ tưởng là mơ!
San Jose, Dec-2013
Hạ Thái Trần
Quốc Phiệt
Họa 5:
XỨ THƠ
XỨ THƠ
Ai đã một lần viếng xứ thơ
Nơi đây thường gọi xứ sương mờ
Núi đồi uốn lượn khoe triền thẳm
Suối thác oằn mình nhã kén tơ
Cảnh vật DamB'ri tầng nối tháp
Cát Tiên di tích lối xen bờ
Đáy hồ leo lẻo in mây bạc
Ôi! chốn thiên bồng lắm mộng mơ!
Q.Trị, 18/12/2013
Văn Thiên Tùng
XỨ NÚI CHIỀU MƠ
Bài họa 6:
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Gõ sanh...
hề... hát khúc... xuân thơ
Hề!... dấu ngày
xưa... mấy nhạt mờ!
Chân nhạn đa
tình hằn phiếm thạch
Lời oanh thanh
thoát vướng cung tơ
Mây bàng bạc
trải giăng đầu núi
Sương lạnh lùng
loang án cuối bờ
Vạt nắng chiều
tan, buồn chất ngất
Đối hình, ngờ
ngợ tưởng là mơ!
San Jose, Dec-2013
DÒNG SÔNG KỶ NIỆM
Bài họa 7:
Dòng sông kỷ
niệm một nguồn thơ
Dấu mãi trong
tim khó nhạt mờ
Gió hối trăng
về treo ngọn trúc
Đêm dành sương
lại phủ mành tơ
Đìu hiu mặt
nước thuyền neo bến
Héo hắt chân
mây sóng vổ bờ
Dĩ vãng hôm nào
nơi cố quận
Ngậm ngùi đất
khách mỗi lần mơ
Lê bá Lộc
Bài họa 8:
Phùng Trần - Trần Quế Sơn
Ta thả hồn
giăng ngập bến thơ
Trăng sao huyền diệu khói sương mờ
Trời mây gió nước hòa cung điệu
Ong bướm chim ngàn vọng tiếng tơ
Róc rách cá khua vờn hóc đá
Long lanh sóng gợn chạy ven bờ
Hương trà tỏa ngát cao nguyên lạnh
Lạc bước non bồng say cảnh mơ.
(Illinois- Dec- 18-2013)
Trăng sao huyền diệu khói sương mờ
Trời mây gió nước hòa cung điệu
Ong bướm chim ngàn vọng tiếng tơ
Róc rách cá khua vờn hóc đá
Long lanh sóng gợn chạy ven bờ
Hương trà tỏa ngát cao nguyên lạnh
Lạc bước non bồng say cảnh mơ.
(Illinois- Dec- 18-2013)
Bài họa 9:
KÝ
ỨC ĐÀ LẠT
Chiều thu bãng lãng thật
nên thơ
Sương
phủ đồi thông bóng nguyệt mờ
Nhớ
thuở măng non vương kẻ tóc
Thương
hồi hoang dại vướng đường tơ
Lâng lâng gió thoảng bên sườn dốc
Ngào
ngạt hương đưa cạnh suối bờ
Xa
quê nỗi nhớ tình quê mẹ
Lưu
luyến một thời tựa như mơ./.
19-12-2013
VĐC.
Bài họa
10:
CHỈ TRONG MƠ
Tình em thưở ấy
đẹp như thơ
"Bóng cũ
người xưa" – đã khuất mờ
Một phút thay đời
– tằm hóa kén
Vài giây đổi kiếp
– nhộng thành tơ
Lá lìa cành ngọn –
bay về cội
Khách đến bên sông
– bước khỏi bờ
Bạc phận anh đi …
em gối lẻ
Mộng vàng mơ ước –
chỉ trong mơ
ĐỘC HÀNH
Bài họa 11.
CHỐN ẤY
Ai về Bảo Lộc cảnh
nên thơ
Chốn ấy mùa đông núi phủ mờ
Đà Lạt chiều tà mù vướng tóc
Lâm Đồng sáng sớm nước cườm tơ (1)
Đơn côi lạnh lẻo ngồi sụp bến
Góa bụa buồn thiu đứng nép bờ
Bỏ mặc mình em trên cõi thế
Đêm nằm thổn thức ngủ luôn mơ
Hoàng Từ
Chốn ấy mùa đông núi phủ mờ
Đà Lạt chiều tà mù vướng tóc
Lâm Đồng sáng sớm nước cườm tơ (1)
Đơn côi lạnh lẻo ngồi sụp bến
Góa bụa buồn thiu đứng nép bờ
Bỏ mặc mình em trên cõi thế
Đêm nằm thổn thức ngủ luôn mơ
Hoàng Từ
1. Các giọt sương bám
lên sợi tơ nhện giăng trên cây cỏ như chuổi cườm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét