XƯỚNG HỌA RONG CHƠI THƠ NHƯ THU
( Đã vào blog)
Xướng
RONG CHƠI
Biết rằng cõi tạm cứ rong chơi!
Quán trọ bao năm cũng phải rời
Rối rắm thị phi không cố chấp
Mơ hồ vọng tưởng hãy buông lơi
Công danh lận đận nào do bạn
Thân phận hẩm hiu chẳng tại trời
Giây phút chia tay đâu hẹn trước
Một hơi thở nhẹ bước ra khơi.
Như Thu
CÁC BÀI HỌA
MUỐN ĐƯỢC CHƠI
Sống ở trên đời muốn được chơi
Dù ai chọc ghẹo chẳng hề rời
Anh em xướng họa nhiều khi giận
Bạn hữu giao lưu lắm lúc lơi
Tính nết con người thiên đã định
Dung nhan các vị bởi do trời
Quên đi mọi thứ không vừa ý
Mặc sức vui đùa giữa sóng khơi.
15-9-2014
Hoàng
Từ
ĐỜI LÃNG TỬ
Cuộc đời ngắn ngủi...cứ vui chơi
Gặp gỡ thương nhau mấy cũng rời
Bè bạn thân quen tình thắt chặt
Người yêu quí mến ý không lơi
Hôm nay còn đó chung đường phố
Mai mốt phân ly tận cuối trời
Thôi cứ sống đời người thủy thủ
Vài ngày trên bến lại ngàn khơi
Trịnh Cơ
ngoại ô Paris 15/9/2014
THÂN PHẬN CON NGƯỜI
Cõi trần nào khác một sân chơi
Càng lắm đam mê, sớm rã rời
Mở mắt chào đời, co cẳng đạp
Xuôi tay tạ thế, bỏ thân lơi
Đoản phần, trường thọ là do số
Bất hạnh, an vui cũng bởi trời
Lạc lõng, quay cuồng trong sóng cả
Con người - hạt cát giữa trùng khơi.
Phương Hà
PHẬN GIÀ
-/-
Cơm áo gạo tiền, chẳng dễ chơi
Muốn rời cõi tạm, chẳng sao rời
Vợ chồng cao tuổi còn nương tựa
Con cháu đầy đàn chẳng bỏ lơi
Vì bởi chưa về cùng bụi đất
Cùng đành lây lất với ông trời
Rượu thơ thư thả đôi ngày cuối
Phi vụ xin chờ, ngán vượt khơi.
Người Nay
LẼ
SỐNG
Sống thời
thoải mái cứ vui chơi
Đừng quá mê
say sẽ rã rời
Thưởng thức
điều hay nên liệu sức
Lắng nghe
lẽ phải chẳng hề lơi
Giàu nghèo
phú quý là do mạng
Sướng khổ
bần cùng bởi số trời
Thân phận
con người trong cuộc sống
Là điều bí
ẩn mịt mù khơi./.
16-9-2014
Võ
đình Cử
GIÂY PHÚT CUỐI
Phút cuối, giã từ những
cuộc chơi
Lầu son gác tía cũng xa rời
Bao năm vất vả tâm còn
bận
Một sớm âm thầm trí
nhẹ lơi
Hạnh phúc, niềm vui trao
gửi gió
Tử sinh, bệnh tật trả cho
trời
Thuyền mây lặng lẽ xa lìa
bến
Như chuyến du hành vượt
biển khơi.
Thy Lệ Trang
Massachusetts
TRÒ ĐỜI
Y
vận Rong Chơi của Như Thu
Cuộc đời nào khác một trò
chơi
Kịch diễn vừa xong đã rã rời
Kiếm cứ múa may không biết chán
Mồm luôn lép xép chẳng hề lơi
May thì khoác lác cùng thiên
hạ
Rủi lại than van với đất trời
Sân khấu dù đông, màn cũng
khép
Người về bến cũ, kẻ xa khơi
Thục Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét